Thứ Năm, 31 tháng 10, 2013

Những đứa trẻ đáng yêu mùa Halloween

Halloween là ngày lễ hóa trang truyền thông của các nước phương Tây, hàng năm nó được tổ chức vào dịp những ngày cuối tháng 10 trong năm. Theo quan niệm phương tây thì ngày Halloween là ngày lễ để đánh dấu việc kết thúc của mùa hè. Trong ngày này, những đứa trẻ sẽ hóa trang thành các nhân vật yêu thích và đi xin kẹo.
Trang phục Halloween truyền thống theo mô hình nhân vật siêu nhiên như những con quái vật, ma quỷ, bộ xương, phù thủy. Theo thời gian, việc lựa chọn trang phục mở rộng để bao gồm các nhân vật nổi tiếng từ tiểu thuyết, người nổi tiếng, và các nguyên mẫu chung chung như ninja và công chúa.
Hôm nay, Blog truyện - Blog TM sẽ gửi đến các bạn bộ ảnh của những đứa trẻ đáng yêu khi chúng tham gia lễ hội Halloween nhé.



















[Trò chuyện] Này em, gió trở mùa rồi đấy!

Blog truyện ngắn - TM Blog giới thiệu: "Này em, gió trở mùa rồi đấy!"
Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi?

Gió mùa về kéo từng bước lê thê trên con phố trống trơn. Mùa trở mình gạt nắng đi để mưa và cái rét chớm hanh hao dần dần về làm bạn với phố. Không gian đặc quánh màu xám tro của cô đơn hay của những mảnh lòng chống chếnh?


Người cũng bước vội đi không một cái quay đầu?

Có ai muốn níu kéo gì nữa không? Khi đến mùa thì gió lạnh sẽ về, hết nắng ấm thì cũng là lúc phải quen với lạnh giá. Có những thứ buộc phải thế, chấp nhận nó chứ không thể đổi thay.

Như yêu thương chưa bao giờ đứng yên và là một điều mãi mãi. Đến một lúc nào đó, chúng ta sẽ phải tự mình trả lại những thứ vốn không thể thuộc về...

Có người háo hức đón gió mùa như con trẻ ngóng được tắm mưa. Nhưng phần lớn lại vì sợ cô đơn nên ngại để mình phải gặp lạnh. Gió mùa xoáy vào lòng những nỗi niềm mà bản thân cũng không thể một lần tự mình giải đáp. Thôi thì, phải tự làm ấm mình trước thôi!


Xoay cốc cà phê giữa những con phố ủ ê, cái ban công cũ mèm gọi về những xa xưa từ trong giọt đắng. Nắng bớt vàng, trời ngớt xanh, và có tiếng gió lùa nghe như là than trách. Bàn tay chưa ủ ấm nhau sao đã vội cách rời?

Mùa bước đi chậm rãi như tiếng kỉ niệm rơi vãi trong hư không. Từng vết rạn loang dần, loang dần rồi vỡ nát. Từ đây, đêm sẽ về trong tiếng nấc. Nhớ thương thu mình, bó gối trong góc khuất không một lần được nhớ tên.

Trời trở lạnh, gió trở mùa, người cũng đã đến lúc xoay trở trái tim. Cái gì qua là đã qua, cái gì cũ là đã cũ. Có cố gắng đánh bóng, có cố gắng kiếm tìm, thì vẫn cứ mãi thế mà thôi.

Chúng ta tiếc những thứ cùng nhau, hay vì những thứ đã có mà tiếc nhau? Nhung nhớ cũng để làm chi, khi bàn chân chưa bao giờ muốn nhấc lên để đi tìm lại.

Kỉ niệm như con mèo nhỏ đi hoang ướt sũng nước mưa. Gào khóc, vùng vẫy trong bóng đêm cũng không thể tự đưa mình về tổ ấm. Phố thênh thang dài như cách chia hai nửa ước mơ. Gió chở mùa về nhập nhằng lối cũ của nhớ và quên, của quên và nhớ...

Rũ bỏ những nỗi đau là điều nên, nhưng bỏ mặc quá khứ như một người không quen lại là điều tàn nhẫn. Người biết làm gì hơn nữa, gió trả lời đi
Sưu tầm

[handmade] Kẹp tóc xinh xắn từ dây ruy băng

Chiếc kẹp tóc luôn là thứ không thể thiếu cho mỗi bạn gái, vừa làm đẹp mái tóc, lại vừa nổi bật gương mặt xinh xắn của các bạn. Với những nguyên liệu đơn giản, hãy cùng nhau làm chiếc kẹp tóc xinh xắn cho mình nhé !



Nguyên liệu cần có:

- Ruy băng lượn sóng các màu (mình chọn màu hồng nhé)
-Vải dạ đồng màu với dây ruy băng hoặc có tone màu nhạt hơn
-Kim, chỉ, hạt nút
-Cây kẹp tóc

Bắt tay vào thực hiện nhé :

Bước 1:
Bạn cắt vải dạ màu hồng thành 02 hình tròn ( đường kính lớn hơn chiều dài chiếc kẹp khoảng 0,5cm - 1cm). Khâu đầu ruy băng trên viền mép của hình tròn rồi tiếp tục khây ruy-băng vòng quanh viền mép hình tròn thành vòng tròn, đường lượn sóng sẽ tạo thành hình cánh hoa.


Bước 2:
Sau khi khâu hết vòng thứ nhất của dây ruy-băng, tiếp tục khâu dây ruy-băng theo hình xoắn ốc từ phía ngoài vào trong cho đường sóng sau chồng lên đường sóng trước và điều chỉnh các sóng xen kẽ nhau. Khâu phần dây ruy-băng cho nhụy hoa bên trong.


Bước 3: Khâu hạt cúc làm nhụy hoa


Bước 4: Dùng kéo cắt đường nhỏ trên hình tròn, gắn xương kẹp vào khe nhỏ vừa cắt, dán hình tròn có mặt trên chiếc kẹp lên mặt sau hình tròn bông hoa (hoặc dùng chỉ khâu lại).


 Như vậy là sản phẩm đã hoàn thành !

Trời lạnh rồi, mái tóc thả bồng bềnh và điểm chiếc kẹp xinh xắn, các bạn trông sẽ đáng yêu lắm đấy, cùng thực hiện thôi nào, chúc các bạn thành công !


[Món ăn ngon] Tôm chiên tỏi cay



Nguyên liệu:
-400g tôm
-200g bột ngô
-Gia vị : muối, ớt, tỏi, tiêu
-Rau mùi

Thực hiện:
-Tôm rửa sạch, rút chỉ sống lưng, để ráo nước và trộn đều với bột ngô
-Tỏi, ớt băm nhỏ, rau mùi rửa sạch .
-Đun sôi chảo dầu, phi thơm tỏi, tỏi vàng thì vớt ra
-Cho tôm vào chảo dầu vừa phi tỏi, chiên tôm vàng rồi vớt ra để ráo dầu
-Chuẩn bị một cái chảo khác, cho vào ít dầu và đợi dầu sôi cho ớt bằm, tiêu, muối, tôm và tỏi phi vàng vào, đảo đều nhanh tay rồi tắt bếp
-Trang trí với rau mùi

*Món này đơn giản, dễ thực hiện, ăn kèm với cơm nóng, dẻo, thơm*
_Chúc các bạn thành công và ngon miệng_

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] ANH NÀY! MÌNH CHIA TAY ANH NHÉ. TUẦN SAU EM TỔ CHỨC LỄ CƯỚI

Anh có yêu em không?

Nó ôm chặt lấy anh, nheo nheo mắt nhìn, hỏi với giọng rất nghiêm trọng.

Anh cười , xoa đầu nó. -Hỏi gì mà buồn cuời thế, tất nhiên là anh yêu em rồi!

- yêu nhiều không?

- Nhiều, nhiều lắm, nhiều không đếm đc

- Thế khi nào anh hết yêu em?

- Đến khi nào anh không thở đc nữa

Nó cười hạnh phúc, ghì chặt cổ anh và hôn ....

Anh gặp một tai nạn rất khủng khiếp. May mắn là anh giữ đc mạng sống nhưng nửa mặt của anh bị vỡ, tay và chân phải bị liệt hoàn toàn .Bây giờ anh chỉ là 1 phế nhân vô dụng và gớm ghiếc. Nó đau lòng lắm,lẽ ra người nằm ở đây phải là nó. Chính anh đã đẩy nó ra khỏi lưỡi hái tử thần Hằng ngày nó vẫn đi làm bình thường, cứ mỗi khi rảnh rỗi là nó ghé thăm nom, chăm sóc anh.

Mẹ anh khóc suốt , nó cũng khóc, tấm tức và nghẹn ngào . Đám cưới cuối năm nó không có ý định sẽ huỷ ví nó không thể bỏ rơi anh đc. Anh không chỉ là người nó yêu mà còn là ân nhân của nó nữa. Lúc nó lau mặt và đút cháo cho anh, nah cầm tay nó,khẽ nói :

- Chúng mình chia tay thôi em , anh giờ đây là phế nhân rồi, chẳng thể che chở và lo lắng cho em đc nữa.

-Không, em không đồng ý, em không muốn. Anh đừng biến em trở thành kẻ bội bạc như thế. Nó khóc, nó ôm chặt lấy anh .


Anh đưa tay trái lên xoa tóc nó, ở trong mắt trái có giọt nước mắt khé rơi Một thời gian sau nó bận bịu với công việc và những mối quân hệ mới nên ít khi khi đến thăm anh. Anh không buồn cũng không muốn trách nó, anh không muốn vì anh mà nó bỏ bê sự nghiệp.

Giống như trò đời nghiệt ngã,nó nhanh chóng bị cuốn vào những vòng xoáy của cám dỗ. Nó bắt đầu thấy chán mỗi khi ngồi tâm sự với anh.

Những khi đẩy xe lăn cho anh cùng đi dạo phố, nó đã biết xấu hổ . Nó so sánh anh với những người theo đuổi nó. Và dĩ nhiên , anh luôn bị thua thảm hại

Gần đến ngày cưới , nó bỗng hoãn lại vì lí do công việc .Mọi người ai cũng tin và thông cảm cho nó. Bố mẹ hai bên thì thương nó nhiều khi nó vẫn quyết định cưới anh dù anh như thế. Bạn bè thì khâm phục và ngưỡng mộ tình yêu mãnh liệt của anh và nó.

Nó thì lại thấy chán nản và mệt mỏi lắm rồi.

Nó đã đem lòng yêu 1 anh bạn đồng nghiệp nhưng lại không dám nói với anh, nó không muốn anh buồn bớ anh đã hi sinh vì nó quá nhiều.

Nhưng hơn ai hết, nó không muốn đám cưới này diễn ra. Anh không còn là tình yêu to lớn của nó nữa mà đã trở thành gánh nặng từ lúc nào không hay, Cứ nghĩ đến chuyện sau khi kết hôn nó sẽ phải gánh vác làm trụ cột trong gia đình là nó đã muốn ngã khuỵ và từ bỏ ngay lập tức

Đôi khi nó thèm đc anh ôm thật chặt , thèm đc tựa vào vai anh, thèm đc anh cõng đi đi dọc bãi biển.

Những điều đó rất đơn giản nhưng giờ chỉ là mong ước không bao giờ thực hiện đc. Nó khóc , nó thấy ngạt thở quá, sao ông trời lại khiến nó khó xử như thế này ...

Sau 1 tuần đi du lịch về nó quyết định sẽ chia tay với anh, nó không thể trói buộc cuộc đời nó với 1 người tàn phế không có tương lại như anh đc. Dù biết mình thật độc ác và tàn nhẫn nhưng nó không còn sự lựa chọn nào khác.
Nó hẹn anh ở 1 quán cafe quen thuộc.

- Anh à.. em..em muốn.. . Nó thấy nghẹn ứ ở cổ, ấp úng mãi không nói ra đc,nó cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Anh mỉm cười :

- Chúng ta chia tay em nhé! Nó sững sờ, tròn mắt nhìn anh -Nếu ở bên anh mà em không có hạnh phúc thì chẳng thà bắt anh xa em còn hơn. Nó cúi mặt, khẽ hỏi:

- Anh hết yêu em rồi à? Anh không , chỉ im lặng lắc đầu, Tròng mắt trái của anh nhìn nó, sâu thẳm và hun hút buồn. -Thế sao anh muốn chia tay?

Còn nữa, anh chưa bao giờ hỏi khi nào em hết yêu anh. -Với anh điều đó không quan trọng. Anh điềm đạm nói - Dù em có thù ghét anh thì anh vẫn mãi yêu em.

Lẽ ra anh đã chết ngay từ hôm đó, nhưng anh chợt nghĩ rằng nếu anh ngừng thở rồi thì sẽ không thể yêu em đc nữa, thế nên anh cố gắng sống bằng đc, Nhưng giờ đây thấy mình thừa thãi quá, lại thành gánh nặng của mọi người . Việc duy nhất anh có thể làm cho em là cầu mong em hạnh phúc

Nó cúi gằm mặt xuống, mắt rưng rưng .Nó không ngờ anh lại yêu nó nhiều đến thế. Bỗng dưng điện thoại nó rung, người yêu mới đang gọi cho nó. Nó không nhấc máy , anh nhắc khẽ: - Người ấy đang gọi đấy , em đi đi. Nó nhìn anh, không lỡ cất bước.

- Đừng lo cho anh, anh không sao đâu, em hạnh phúc là anh vui rồi. Anh cười.

Khó khăn lắm nó mới đứng dậy đc. Nó nhìn anh rất lâu rồi vẫn quyết định đi.
Người yêu mới đợi nó ở ngoài.

- Em làm gì mà lâu thế, anh đợi mãi.

-Anh này, anh có yêu em không?

- Anh có!

- Đến khi nào anh mới hết yêu em?

- Đến khi nào em chán ghét anh, em đuổi anh đi.

Nó sững sờ, người đàn ông đứng trước mặt nó không yêu nó nhiều như anh.

-Ơ kìa, sao mắt trái em lại ướt thế kia?

Nó giật mình,nó đang khóc , nó khóc 1 bên, cái bên mà anh cũng chỉ có thể khóc đc.

Nó chợt nhận ra bao thói quen của anh đã ngấm vào cuộc sống của nó. Nó thực sự không chỏ mắc nợ anh mà vẫn còn yêu anh rất nhiều, người đó đã không tiếc tính mạng để nó đc sống, đã đấu tranh với cái chết để lại được yêu nó sao nó lại đành lòng mà bỏ anh đc. Nó nhìn người yêu mới

- Anh này! mình chia tay anh nhé, tuần sau em tổ chức lễ cưới rồi, em xin lỗi

Nó nói rồi quay đầu chạy lại quán cafe nơi mà nó vừa để quên 1 báu vật ở đó.

Nó biết rằng khi tình yêu trở thành gánh nặng thì phải cố mà gánh lấy, chứ không đc phép từ bỏ, vì bỏ rồi sẽ thấy hối hận.
Truyện ngắn sưu tầm.
Blog truyện - Truyện ngắn tình yêu

Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013

[Món ăn ngon] SALAD RAU CỦ QUẢ TRỘN THỊT GÀ


Nguyên liệu: 
-1 quả dưa chuột
-200g cà chua bi hoặc 1-2 quả cà chua to
-300g xà lách xoăn, rau mùi, húng bạc hà
-1 quả xoài Thái xanh
-1 quả cam
-1 quả bơ
-1 củ hành tây
-100g giá đỗ
-1 củ cà rốt
-300g lườn gà hấp xé phay

 Thực hiện:
-Các loại rau củ rửa sạch, ngâm nước muối để ráo
-Bơ, xoài, cà chua cắt hạt lựu vừa phải, cam thái lát vừa ăn
-Xà lách, rau mùi, húng bạc hà cắt khúc. Hành tây, cà rốt thái sợi
-Sốt trộn salad: 3 thìa dầu olive + 4 thìa dấm táo + 4 thìa nước lọc + 2 thìa bột canh + 3 thìa đường + 1 thìa hạt tiêu. ( thìa được đong bằng thìa cafe). Trộn đều tất cả nguyên liệu, khi ăn cho thêm sốt mayonnaise.

*Rau củ quả có thể thay đổi theo mùa, và khẩu vị, tùy thích*
_Chúc các bạn thành công và ngon miệng_

[Trò chuyện] Những điều con gái thích mà không nói


Những điều con gái thích nhưng không nói ra:

1. Chạm vào eo nàng.

2. Thực sự nói chuyện với nàng.

3. Chia sẻ với nàng những bí mật.

4. Trao cho nàng chiếc áo khoác của bạn. (Nhớ là phải giặt rũ đàng hoàng đi đã nhé)

5. Hôn cô nàng một cách từ tốn, nhớ nhé...t...ừ...t...ố...n...thôi....http://matcuoi.com

6. Ôm nàng.

7. Giữ chặt lấy nàng.

8. Đùa vui cùng nàng.

9. Mời gọi nàng đi đến nơi nào đó.

10. Lui tới thường xuyên với nàng cùng bạn bè.

TIẾP TỤC ĐỌC NÀO

11. Mỉm cười với nàng.

12. Chụp ảnh với nàng.

13. Đưa nàng ra màn hình laptop của bạn.

14. Khi nàng nói nàng yêu bạn hơn. Phủ nhận nó. Hãy nói điều ngược lại.

15. Khi bạn của nàng nói "Tôi yêu cô ấy hơn anh". Phản đối ngay...hoặc http://matcuoi.com........
Mình đùa đấy....nói với nàng điều ngược lại và ôm nàng thật chặ́t để nàng không thể đến với họ. Điều đó làm nàng cảm thấy mình được yêu.

Bạn có đang nghĩ về ai không?

16. Nghịch tóc của nàng

17. Hôn nàng một cách đột ngột.

18. Ôm ngang eo nàng từ phía sau.

19. Nói với nàng rằng nàng thật đẹp. http://matcuoi.com

20. Nói với nàng về cách mà bạn nghĩ về nàng.

Điều bạn cần làm để nàng biết bạn thật sự nghĩ về nàng.

21. Mở cửa và đưa nàng ra xe về nhà - Điều đó làm nàng cảm thấy được bảo vệ và bạn chẳng mất mát gì khi hành xử như một quý ông.

22. Nói cho nàng nghe rằng nàng là tất cả đối với bạn - khi nào bạn thật sự nghĩ thế.

23. Khi cảm thấy điều gì bất ổn, hãy hỏi nàng - và nếu nàng phủ nhận điều bất ổn, nghĩa là NÀNG KHÔNG MUỐN NÓI VỀ NÓ - hãy ôm nàng.

24. Làm cho nàng cảm thấy mình được yêu thương.

25. Hôn nàng trước mặt những cô gái bạn quen biết.

HỌ CÓ THỂ TỪ CHỐI XẤU HỔ, NHƯNG HỌ THẬT SỰ THÍCH NHỮNG ĐIỀU ẤY

VÀ MỘT CHÚT NÀO ĐÓ BẠN LÀM HỌ THÍCH THÚ.

26. Đừng nói dối nàng. Và cũng đừng khóc khi nàng đang cố gắng kể chuyện cười...http://matcuoi.com

27. KHÔNG lừa gạt nàng.

28. Đưa nàng đến BẤT KÌ nơi nào nàng muốn.

29. Hãy gửi tin nhắn hoặc gọi điện để chúc nàng một ngày tốt đẹp và nói với nàng rằng bạn nhớ nàng biết bao.

30. Hãy ở ngay đó khi nàng cần bạn và cả khi không cần. Hãy cứ ở đó để chắc rằng nàng LUÔN LUÔN tìm thấy và trông cậy vào bạn.

BẠN VẪN ĐANG ĐỌC CHỨ? NÊN NHƯ VẬY THÌ HƠN, BỞI VÌ, CHÚNG RẤT QUAN TRỌNG.

31. Giữ chặt lấy nàng khi nàng thấy lạnh, và như thế nàng cũng sẽ giữ lấy bạn thật chặt.

32. Khi bạn thấy CÔ ĐƠN hãy ôm và hôn nàng.

33. Hôn má nàng - Điều đó sẽ gợi cho nàng biết bạn muốn có một cái hôn thật sự.

34. Khi xem film, hãy đặt tay quanh nàng, đầu nàng sẽ tựa trên vai bạn, hãy nghiêng sang nâng cằm nàng lên và đặt trên môi một nụ hôn thật sâu.

35. KHÔNG BAO GIỜ bảo nàng rời khỏi, dù là đùa hay khi bạn hành động như mất trí. Nếu nàng buồn, hãy dỗ dành và an ủi.

HÃY NHỚ NHỮNG ĐIỀU NÀY KHI NÀNG VẪN Ở CẠNH BẠN

36. Khi mọi người phê phán nàng, hãy đứng về phía nàng.

37. Nhìn sâu vào mắt nàng và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều.

38. Nằm xuống dưới những vì sao, nương đầu nàng trên ngực bạn để nàng có thể nghe thấy tim bạn đang đập từng hồi.

Đan những ngón tay vào nhau trong khi bạn đang thì thầm và nàng thì lắng nghe với đôi mắt khép hờ.

39. Khi đi bộ cạnh nhau, hãy TÓM lấy tay nàng.

40. Khi bạn ôm nàng, hãy giữ nàng thật lâu thật lâu trong mức có thể.

HÃY CHẮC RẰNG NÀNG BIẾT MÌNH ĐƯỢC YÊU

41. Gọi hoặc gửi tin nhắn để chúc nàng có một giấc mơ đẹp ngọt ngào.

42. DỖ DÀNH, AN ỦI khi nàng khóc và lau đi những giọt nước mắt.

43. Đưa nàng dạo bộ thật lâu vào một buổi tối nào đó.

44. LUÔN LUÔN nhắc nàng nhớ rằng bạn yêu nàng thế nào.

45. Ngồi phía trên và nói rằng bạn yêu nàng rất nhiều, sau đó hãy cúi xuống sát mặt, đặt lên môi nàng một cái hôn khi bạn vẫn đang trấn áp nàng sau câu nói.

Tốt rồi, giờ thì bạn không cần nhớ hết 45 điều này đâu, nhớ những điều cơ bản nhất để thực hành thôi.
Bạn sẽ chẳng bao giờ biết lúc nào thì nàng cần thêm yêu thương!

Thứ Hai, 28 tháng 10, 2013

[Truyện ngắn] Vỡ lẽ bất ngờ !


Một sáng mùa thu trong veo, trong veo như đôi mắt nâu hút hồn tựa hồ thu của cô gái. Nàng dạo bước một vòng quanh hồ Con Rùa. Việc dạo một mình, ngẫm nghĩ và thưởng cảnh - với nàng là một cách xả stress hiệu quả. Dừng chân bên chiếc ghế đá, nàng lấy giấy và chì ra, và lại vẽ. Mỗi lần một góc khác nhau, nàng chọn và vẽ khung cảnh mình thích.

Bỗng có tiếng nói vang bên tai:
_Bạn gì ơi...

Nàng bất giác quay lại, là một chàng trai mắt mang kính, áo kẻ caro xanh lam, quần sẫm màu, trông cũng khá bảnh trai ngoại trừ vẻ mặt thất thần. Chàng lúng túng:
_Mình phiền bạn một chút được chứ?

Nàng còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ đáp trả theo quán tính "Ừ"

Còn chàng giờ mới nói được thành câu rành rọt:
_Mình vừa mới bị rơi mất ví, chắc là trong lúc đi bộ, giờ mình cần tiền để về, bạn có thể cho mình mượn tiền được không?

Nàng nhìn chàng với ánh mắt nghi ngại, cặp chàng vẫn đeo cơ mà, hay là chàng để ví trong túi quần nên bị rơi mất? Nghĩ miên man một dạo, thế nào nàng lại rút ví ra và đưa cho chàng tờ năm mươi ngàn. Thật ra, số tiền đó để đi bus là quá nhiều nhưng trong ví nàng lúc bấy giờ, ngoài mấy tờ hai trăm ngàn, thì có độc một tờ năm mươi mà mấy tờ hai ngàn lẻ mà thôi.

Hơi ngần ngại, rồi sau đó, nàng mạnh dạn đưa cho chàng:
_Bạn cầm lấy đi, rồi ra bến xe kẻo lỡ chuyến.

Chàng bây giờ gương mặt rạng rỡ hẳn lên:
_Xin lỗi bạn, mình cũng là vì bất đắc dĩ mới phải làm như thế này. Cảm ơn bạn nhiều. À, bạn cho mình số điện thoại của bạn nhé!

Nàng tần ngần:
_Để trả lại tiền cho mình à ? Trong đầu nàng lúc này nghĩ thế và phản xạ ngay.
_Ừ, mình nhất định sedx gọi cho bạn, phiền bạn ngại quá.

Nàng cười mỉm, lấy giấy ghi lại cho chàng số của mình.
Cái bóng dáng mảnh khảnh khuất dần trong dòng người, nàng vẫn tần ngần. Lắc đầu, nhắm mắt vào một cái, cứ nghĩ ra như mình vừa bị thôi miên. Nhưng không, đó là thật. Hài quá, cứ như trong phim.

Tại vì chàng đã hứa là sẽ gọi điện nên chuyện này cứ ám ảnh nàng. Tất nhiên là chẳng khi nào nàng kể lể cho lũ bạn nghe vì chắc chắn chúng sẽ châm chọc nàng thật dại trai, cả tin hay đại loại như thế.
Nàng đã chờ, một cuộc điện thoại khá lâu. Phải nói thật là mong nhận lại được tiền chỉ là một phần, vì tiền đó là do nàng tự kiếm được nên trân trọng là điều đương nhiên, nhưng chín phần còn lại là niềm tin của nàng.
Số tiền đó có thể coi như rơi mất, cũng chẳng làm nàng nghèo đi, chỉ là đợi chờ sao khiến lòng nàng chợt buồn. Nàng chỉ dám giữ lại một chút hi vọng gặp lại chàng trai mới quen, một lần.
Và nàng vẫn dạo quanh hồ, một mình, vẽ. Nhưng một thời gian dài sau khi xảy ra chuyện đó, nàng quên bẵng đi.


Rồi sáng ấy nàng đang phác một cây si đại thụ nằm ngả bóng xuống mặt hồ. Thấy có một bóng dáng tiến dần về phía mình, quay đi, nàng lại tập trung vào bản vẽ. Bỗng có giọng nói rụt rè bên tai:
_Bạn ơi,...

Nàng quay lại bắt gặp một nụ cười gượng giụ trên khuôn mặt đó, nàng đã gặp một lần, tự nhiên, thấy sao dễ thương đến thế.
_Mình muốn gửi tiền cho bạn, lần trước mình mượn bạn đó.

Nàng bỗng ngập ngừng và như thấy có hoa nở trong tim. Chàng giải thích là đã làm mất mảnh giấy ghi số điện thoại của nàng, nên không thể liên lạc với nàng được. Đã nhiều lần tìm nàng ở bờ hồ nhưng chẳng thấy. Có lẽ vì mỗi một lần nàng lại chọn cho mình một góc khác nhau. Tìm mãi, tìm mãi, cuối cùng hôm nay, cũng thấy nàng.

Có điều gì đó rộn ràng trong lòng và trái tim nàng đang nhảy nhót. Là niềm tin đã tìm thấy đúng chỗ, là những rung động, đang khoe sắc, trong tim...:)

[Trò chuyện] Tình yêu không có tuổi

Tình yêu lắm khi không tuổi, hôm qua tình còn, hôm nay tình đã hết...
Hôm nay mình tay trong tay, kề vai áp má, ngày mai hai ta hai đường - hai ngả, người thương rồi cũng thành lạ. Hôm nay là những yêu thương em trao anh ấm áp thật gần, là những hứa hẹn thuở ban đầu bao dung, mới chớm. Còn ngày mai, lại là những mê mải em đặt sai chỗ vào lòng anh, những tin yêu vừa kịp vụt tắt.
Tình yêu không sống mãi và những thứ tình chưa thành yêu cũng không sống mãi, nhưng nó dai dẳng và leo lắt trong lòng, từ con tim đến khối óc. Cái thứ dai dẳng ấy, nó cứ hiện hữu, đâu đó, quanh đây, ngay lúc này. Là những lúc anh chờ đón em trước cổng mỗi lúc tan trường về. Nắng mưa không già mà vẫn cứ rớt trên đôi vai anh suốt những mùa hoa phía sau bỏ lại. Là ánh mắt ngờ nghệch của anh mỗi khi phát hiện ra em đang nhìn trộm anh đang đọc sách, trong quán cafe quen thuộc của chúng ta.
Trong cơn mưa đầu mùa thơm mùi sách mới, tay anh chậm rãi lật giở từng trang, khoảnh khắc ấy em chỉ muốn dừng lại mãi, dừng lại mãi, rồi ngắm anh mải miết, chẳng thấy chán bao giờ. Mỉm cười hiền từ, chắc là cách anh giữ lại dư vị tình yêu cho một ngày mưa không hề buồn bã, phải không?

Thật ra cái ngày mưa ấy, và cả những ngày mưa tiếp theo đã trôi qua rất lâu. Cứ trôi qua mà chẳng dừng lại, đợi tình chúng ta, chắc có lẽ lại là vì tình mãi chẳng thành yêu...
Ai cũng có lúc như vậy, nhớ một người đến ngẩn ngơ, phát điên lên vì một người, tan nát cõi lòng vì một người, mọi hành động của người ta làm mình nhớ đến quay quắt. Ấy thế mà, cuối cùng vẫn dở dở, dang dang. Ta xoay trong cái lực hút từ trường của người ấy, có khi lao đi như thiêu thân. Chẳng màng lo sợ, chẳng ngại chông gai. Có người nói đó là thứ tình yêu mù quáng, thế nhưng, những ai chưa một lần cảm giác yêu đến độ có thể sống chết vì người ta, thì chưa phải là yêu! Vẫn có thể nhận ra người ta quan trọng thế nào trong cuộc đời của mình, là không mù quáng rồi.
Chỉ tiếc một điều, duy nhất và quan trọng nhất, là tình yêu không được như ý của mình. Kiểu tình yêu không hồi kết sao mà ghê gớm, nó cứ bám riết lấy mình, ăn sâu vào kí ức, chông chênh mỗi mùa sang. Để làm gì, nghĩ gì, đi đâu cũng có những kỉ niệm loang màu cũ kĩ, in hằn vào tâm trí. Thậm chí, có khi người ta có một hạnh phúc khác rồi, vẫn không thể nào quên...Dẫu biết là quá khứ, nhưng đã có lúc không ngủ yên. Cứ thế nó sục sôi trong từng mạch máu, nhịp đập, hỗn loạn lạ lùng.
Quá nhiều lần trái tim như vỡ vụn, khoảng trời bé nhỏ vừa mới đắp xây sụp đổ tức thì, khi trên phố đông bắt gặp một dáng hình nào đó ngỡ thân quen, cứ thế, lòng lại trào dâng những xúc cảm không chế ngự nổi trái tim. Lòng cứ thế, hồn cứ thế, mải miết theo mãi một người. Biết là ngàn năm cũng chẳng có tương lai, ấy thế, mà vẫn cố.
Cứ khao khát tìm được, bước tới, ngắm nhìn mà không cần chạm, cái chạm lúc này lại quá xa vời, nhưng chắc có lẽ chỉ có thể đuổi bắt hoang tưởng ấy trên hành trình của những giấc mơ.

Đang ấm êm là thế, mà không ngăn nổi những mê mải về quá khứ. Vậy là, cứ trăn trở, lăn tăn và lạc lõng một mình.
Giờ đã hiểu thế nào là một mối tình "khắc cốt ghi tâm" như Đường Tiểu Lam Viết trong cuốn "Có một tình yêu không thể nào quên" :
Vẫn tưởng rằng có thể quên đi mối tình đó, sau rất nhiều năm mới biết rằng thế nào gọi là khắc cốt ghi tâm...
Vốn tưởng rằng quên đi người ấy, trải qua rất nhiều việc mới biết rằng thế nào gọi là một tình yêu không thể nào quên..." 
Có hàng tá lí do cho những mối tình dở dở dang dang này. Chắc vì tình chưa đủ, đủ cho một hạnh phúc trọn đầy.
Là yêu chưa đủ nhiều để gạt đi tất cả, để vị tha mọi bề, để lắng nghe nhau mỗi khi cần thiết.
Là chưa chín chắn và tĩnh tại để hóa giải những rào cản xung quanh những mối quan hệ trên mức bạn bè.
Hay là đã yêu đủ nhiều tới mức khóc vì nhau và đau nỗi đau của nhau?
Những phút giây buông lơi đã làm tình yêu vụt tắt, đơn giản vì tình yêu cũng như vạn vật, chẳng thể vĩnh hằng. Để giờ ôm riết lấy những nuối tiếc, hoài niệm mãi về một thứ tình đã qua.
Lạc mất nhau trong biển người này, biết bao lần ngước mắt lên tự hỏi trời xanh, thế gian rộng lớn, sao đi mãi, ta với người lại hết nhân duyên ?
Phải chăng, là vì...tình yêu không có tuổi  ?

[Truyện ngắn] Chẳng có ai thích mãi một người không thích mình

Anh vẫn có thói quen tặng hướng dướng cho cô, người mà anh yêu hết mực, và như là yêu hơn chính bản thân mình...
Đối với anh cô là một bé con, đáng yêu và ngờ nghệch nhưng bên trong là cả một tâm hồn nhạy cảm, chất chứa, yêu thương. Những bông hoa hướng dương vàng ươm màu nắng, từng cánh mỏng manh nhưng kết vào dày dặn, cũng như cô, mỏng manh nhưng không hề yếu đuối, chúng vẫn hay nằm tròn trịa trong những tờ báo Nhân dân hàng ngày, vì một lẽ cô thích hoa hướng dương cũng chẳng biết tự bao giờ. Trách anh có tình mà lại để chúng chi phối bản thân, vẫn là tự tay ôm hoa tặng cô mà chẳng nói một lời, cứ lặng lẽ, ân cần như một thói quen không bỏ, mà anh không biết rằng, điều đó, làm cô đọng đầy dư vị chán chường. Căn bản một điều, là... cô, không và chưa bao giờ yêu anh.

 Cuộc đời vốn dĩ muốn trêu đùa những số phận, có những khi phải nở nụ cười đầy chát chúa mà nghĩ rằng: "Ông trời ơi, thật là..." Người anh yêu tha thiết thì người ta lại chẳng mảy may rung động lấy một lần, cái bi kịch muôn thuở trong bao kiếp người qua. Nhưng cũng phải trách cô, đã không yêu anh, nhưng làm anh hiểu anh còn hi vọng, còn cơ hội cho mối tình đơn phương lay lắt này. Thật ra, ít ai hiểu được và chỉ có người trong cuộc là hiểu hết lý lẽ của những rối buộc cảm tình này.

Ba năm trước khi còn là sinh viên năm nhất, sống xa nhà ở một thành phố hàng triệu dân, cô không ngoại lệ tránh khỏi những cô độc, những bỡ ngỡ trước bao thứ mới mẻ, có khi là xa lạ với mình.Đã từng ước chạm vào những cửa hiệu với đèn neon ấm áp đầy những thứ sang trọng, cầu kì, từng ước chạm vào lòng những con người mới quen, mới gặp, để hiểu về họ nhiều hơn, hay chỉ ước chạm vào những đám cỏ xanh mướt mọc trên dải phân cách vỉa hè, tất cả với cô là một thế giới lớn lao kì thú. Đó là điều ước nhưng con người cô cũng thực tế, rất hiểu chuyện và biết tiết chế cảm xúc bản thân mình, cô rất bản lĩnh, để tránh đường khỏi những cạm bẫy nhiều khi khó lường trước. Anh và cô đã quen biết từ lâu, chơi với nhau từ thuở bé, từ cái thời vẫn còn mang đôi dép chiếc nọ chiếc kia, cái thời trưa nắng đổ đầu vẫn rủ nhau đi chọc trứng cá. Thân thiết đến độ không còn khoảng cách như thế, dù anh hơn cô cũng vài tuổi.

 Rồi cũng chẳng có gì nhanh bằng thời gian, khi cô thành một thiếu nữ thì anh cũng đã không còn ở chung thành phố với cô nữa rồi, cùng hít thở chung dưới một bầu không khí, nhưng anh lại sống ở một thành phố khác, dù cũng nhiều lần hai người có liên lạc với nhau qua điện thoại thì rào cản vô hình "xa mặt cách lòng" cũng khiến cho hai người vô định nổi trôi trên dòng khoảng cách.
Một đêm gió mùa về, cô lang thang trên con đường từ lớp học tối về nhà, cũng không xa là mấy nhưng trời trở gió và từng đợt mỏng tang cứ thốc thẳng vào người khiến cô rùng mình và chợt thấy lòng chơ vơ, hoang hoải thế. Với một tâm hồn còn quá đỗi son rỗi như cô, ngoại trừ việc đã biết rung động trước một cậu bạn trai thì, hoàn toàn, cô chưa có tình cảm mà được gọi là "tình yêu' với ai, bao giờ.

Người con gái dịu dàng, thuần khiết, y như một bông hoa ban trắng mọc giữa núi rừng đại ngàn. Làm chếnh choáng biết bao tâm hồn, thử hỏi mấy ai không lay động tình yêu?

Cô miên man nghĩ về anh, đã bao lần dứt khoát, đã bao lần phải làm anh tổn thương để anh hiểu rằng tình cảm của cô với anh không phải là tình yêu, chỉ là một thứ tình cảm yêu quý, gắn bó và nặng ân nghĩa mà thôi. Vì sao thế ư? vì anh và cô cùng lớn lên bên nhau, vì anh đã giúp cô đứng vững trước những bước đầu tiên trong guồng quay của cuộc đời. Đơn giản là sự cảm thông, chia sẻ và giúp đỡ của những con người gắn bó lâu dài, hoàn toàn không phải chữ tình nam nữ. Giá mà anh cũng hiểu điều đó, và giá như cô rõ ràng một chút, đáp trả lại lòng tốt của anh một cách khéo léo hơn để anh không hiểu lầm, hi vọng, thì mối quan hệ này đã không chệch theo một quỹ đạo khác.


 Cũng thật là nực cười, tại sao đang vô tư, đang tốt đẹp mà có chút tình cảm khác đi tình bạn một chút thì mối quan hệ nào cũng vậy, đều sẽ trùng xuống. Bản thân cô vẫn giữ lập trường của mình, không bao giờ yêu ai vì lòng thương hại hoặc bất cứ lí do nào không xuất phát từ thật lòng, kể cả cách làm anh đau, nhưng như thế sẽ tốt hơn, cho cả anh và cô. Cô biết anh đã buồn và thất vọng đến thế nào, nhưng thời gian trôi qua cũng khá dài, cô đã chọn cách để anh tự làm lành vết thương. Không an ủi, không liên lạc, không phải như thế là quá phũ phàng, mà chỉ có như thế, anh mới thôi không còn yêu cô.

Người ta nói không sai, chẳng ai có thể yêu mãi một người mà người ta không yêu mình. Thế gian rộng lớn, tình người mênh mông, độc bước mỏi chân rồi cũng có lúc phải tự khắc dừng. Tự chất vẫn hàng tá câu hỏi trong đầu, giờ thần kinh của cô cứ nhảy nhót căng cứng chỉ trực vỡ tung, ước được về nhà, được uống cafe và tắm nước nóng. Qua hôm nay ngày mai bắt đầu những cái mới, sẽ lại thấy vui. Cô chỉ tiếc một điều duy nhất, là cô và anh không còn thân thiết được như trước, cô thì vẫn vậy, còn vấn đề, là ở anh. Thật lòng, cô vẫn thèm khát cảm giác được quan tâm, được hỏi han, động viên và vỡ òa mọi lúc từ anh mà vô tư không vướng bận, để cô sống thật với lòng mình, không sợ hãi, không lo lắng và thật yên tâm.

Gần hai năm cho một mối quan hệ không gặp mặt, để hôm nay cô mải miết nghĩ về...bao giờ mới đến ngày đó, được gặp lại anh, một phút? Thứ tình yêu mà từ một phía sẽ khó có bền lâu. Cô vẫn mong trái tim anh ngày thanh tịnh để trở về là người anh của ngày xưa, kết nối lại một tình bạn, tình thân thật đẹp. Gió vẫn thốc từng cơn vào tấm thân mỏng manh trong đêm vắng, bước những bước cuối phố dài, nhận ra một bóng hình thân quen, như đã từ lâu, phải không hình dáng ấy? Nhẹ nhàng, ấm áp, như thay cho lời muốn nói, tay anh đó, vẫn ôm hoa, vẫn mỉm cười dịu dàng, không phải là ảo ảnh.

Bắt đầu lại nhé, những người bạn tri kỉ, những cảm tình vẹn nguyên, gió thổi mạnh hơn mỗi lúc, nhưng sao lòng người ấp áp lạ thường....

[Trò chuyện] Tháng Mười về mang nỗi nhớ niềm thương...


Tình yêu bắt đầu vào mùa thu, khi có những đợt nắng mỏng tang trải dài con phố. Cái mùa thu ấy vẫn như còn vẹn nguyên không bị bay màu theo thời gian, cô vẫn nhớ như in, như in vậy...

Mùa thu đẹp, lãng mạn, và thổn thức bao nhiêu tâm hồn đang sống. Với những trái tim đang yêu thì là mùa hẹn ước, mùa yêu đương, nhưng với những người cô đơn thì là mùa phảng phất nỗi buồn, có chút gì man mác, đọng một màu vàng cũ kĩ, chẳng khác xưa.
Tình yêu không quan trọng bao lâu mà quan trọng là tình đậm sâu đến đâu. Bước sang mùa yêu thứ ba, dường như cô đã cắt đứt cảm tình với cô đơn, có chăng chỉ là đôi lúc tự đẩy bản thân mình vào ngõ rẽ của đơn độc, còn bên cô đã có một người để yêu thương. Không dễ gì tìm được cho mình một nửa trong thế giới bộn bề ngoài kia, hàng tỉ người cứ mê mải tìm nhau, lạc nhau, nhưng một khi đã mang duyên trời định thì dù có đi đến đâu cũng lại tìm thấy nhau thôi.



Hà Nội mùa này đắm mình trong thu "những phố dài xao xác hơi may", mùa thu cách đây ba năm, tình yêu của cô vẫn còn sống trong xa cách.Hiếm hoi nhưng hạnh phúc lắm khi những ngày được nghỉ phép hai người mới lại được gặp nhau. Nhung nhớ và đợi chờ, có nhiều người và nhiều mối tình cũng giống như cô. Yêu xa là chờ đợi, là gửi thương nhớ vào từng giọt thời gian. Là biết ở nơi kia có một người vẫn mong chờ một người, đếm ngày đếm tháng mong phút giây gần lại. Là phải tự mình giấu đi thương nhớ, rằn lòng thổn thức trong mỗi giấc mơ đêm. Để đến ngày gặp mặt, âm thanh đẹp đẽ nhất của cuộc sống vang lên khi một người nói tiếng yêu một người.

Họ lại cùng nhau dạo qua phố, bước chân chầm chậm đi trên bờ hồ đông người, cảm giác anh đem lại cho cô không ồn ào, huyên náo, mà nhẹ nhàng, ấm áp đến thinh không. Cảm giác an toàn và tĩnh lặng như đượm màu tình yêu giữa hai người, thật là không dễ gì tìm cho mình được một người mang lại cho mình cảm giác được che chở và ấm áp đến thế. Người ta vẫn nói tình yêu mới chớm đầy màu hồng, rồi qua bao thời gian, mới loang lổ sang những gam màu khác, nhưng cô vẫn tin tưởng vào tình yêu vào mối nhân duyên trời định này, thật an lành, thật vững chãi.

Người đàn ông của cô là anh, người đàn ông kiệm lời ít nói, chỉ hành động mà thôi, đếm trên đầu ngón tay câu "Anh yêu em" cả ba trăm sáu lăm ngày không biết có được bằng bao ngày trăng tròn tuyệt nhiên? Tình yêu đôi khi không phải nói bằng lời, chỉ bằng những chiếc ôm, những môi hôn, những ánh mắt hân hoan soi sáng. Cái hạnh phúc vỡ òa khi bao lâu xa cách, giờ mới lại được nhìn thấy nhau, chạm vào nhau, thật thà, xương thịt.

Có nghe không những hàng cây gió đã ùa về, những làn sương mỏng tang hòa tan vào bầu khí, gió tháng Mười dìu dịu, lao xao bước chân buổi hẹn hò.
 Điều lớn lao nhất có lẽ là niềm tin, cô và anh, vẫn tin tưởng nhau, yêu thương tha thiết đến độ nào, gió cứ cuốn đi chỉ còn yêu thương đọng lại, mơ ước khôn nguôi về một trái ngọt hạnh phúc đơm đầy. Gió bay qua và xa mãi, còn lại bồi hồi nhịp câu hát trên môi: "Có một con đường mang tên là tình yêu...."
Lúc này, được vai kề vai, mới thỏa làm sao nỗi ngày xa cách, để thôi không còn chạm vào heo may ngày tháng Mười, để vẹn nguyên kí ức đợi mùa về, để dứt ra ngày độc bước trên con đường lá cơm nguội liêu xiêu. Để trân trọng thật tâm những hoài niệm đẹp đẽ.


Hẹn một ngày không xa, thật gần, thật gần nhé, sẽ chẳng tồn tại một thứ tình yêu không hồi kết, một là hạnh phúc, hai là chia xa, mà điều thứ nhất chẳng ai là muốn xảy ra, cho nên vẫn yêu hết mình, vẫn sống thật với nỗi nhớ niềm thương, cho rộn ràng con tim cất lên đoản khúc, cho hương một thời trẻ dại vẫn đắm mình trong nhau. Họ vẫn yêu nhiệt thành, chẳng tiếc tháng năm tuổi trẻ, vẫn muốn cháy hết mình với yêu thương chẳng mang dáng hình của những điều lo toan. Và càng không chông chênh, sầu bi ai oán, mà tan ra cùng nhau trong nét duyên dậy mùa, cứ nhẹ nhàng, từng nét....

Là một mối tình mùa thu đẹp đẽ, dịu dàng, thanh khiết, bao nhiêu...

[Trò chuyện] Hạnh phúc ngày bâng quơ !

Chiều nay chạy xe trên đường, thấy cả tốp học sinh áo trắng tíu tít tan học ùa vào nhau băng băng trên con đường mà cách đây vài năm thôi, mình cũng đã từng như thế, suy nghĩ lại bắt đầu chầm chậm trôi….

Năm 13 tuổi, ba đứa bạn đạp xe giữa trời nắng chang chang mà chẳng quan tâm ngày sau sẽ thành người da màu thế nào. Buổi trưa im ắng, chỉ có bản nhạc bất hủ của ba chiếc xe đạp mini là rộn ràng với nhau, cứ vừa đi vừa nói cười. thích thú lắm!

Năm 15 tuổi, học cấp ba, ba đứa thân nhau thì một đứa học sang trường khác, còn hai đứa vẫn trời mưa gió cùng nhau phóng xe vù vù, khác trước là đi chung một xe, đứa chở thì ra sức đạp, đứa sau reo hò cổ vũ, rồi vẫn cười vang chẳng màng mệt nhọc. Sau quen bạn rồi, lập hẳn một hội đi cùng nhau, tên gọi hẳn hoi “phi đội gà bay”, tưởng tượng tốc độ chóng mặt thế nào. 

Năm 18 tuổi, bắt đầu biết yêu đương, dốc hết tình cảm, rung động đầu đời để “yêu” một người mà có khi chẳng dám nhìn trực diện, và cũng chẳng biết rằng tình cảm đó còn xa vời lắm mới trở thành tình yêu. Rồi nếm trải cảm giác không được đáp trả, mà cứ ôm cái ảo mộng đó một mình, có khi buồn đến ngẩn ngơ. 

Năm 20 tuổi, là sinh viên đại học, quen dần với cuộc sống xa nhà, tình bạn bọc lấy tình thân gia đình. Dốc hết sức trẻ với đam mê học hành, làm việc. Rồi những chuyến đi chơi xa, tung cánh cho những chuyến bay đầu tiên của cuộc đời. Nhận ra một điều rằng tuổi trẻ mình đầy khát khao cống hiến và hết mình với cuộc đời, nhiều và hăng say như thế.



Rồi đến năm 23 tuổi, mọi suy nghĩ đã có nhiều thay đổi…
Mong muốn về một việc làm ổn định, một cuộc sống vững vàng. Làm gì, đi đâu cũng cẩn trọng và suy xét. Mình yêu bản thân nhiều hơn, lắng nghe những biến đổi của cơ thể và chiều chuộng nó. Thích nghe nhạc, đọc sách, hơn là việc kéo nhau cả đám bạn lượn lờ phố phường, thích nấu ăn, cắm hoa hơn là việc la cà hàng tá shop quần áo.

Và rồi cả tình yêu cũng nhuốm màu thời gian, qua rồi những cái rung động đầu đời, những vui buồn nắng mưa bất chợt, Mình vẫn tin vào một tình yêu đẹp, chin chắn, và đầy cảm thông. Dẫu biết tình yêu đến là do duyên số, nhưng cớ gì mà không tin tưởng vào một tình yêu đẹp, vì niềm tin quý giá, vốn có đã khó rồi!

Giật mình vì tiếng còi xe, mình lại trở về thực tại, chỉ là vài phút tưởng niệm về một thời áo trắng hồn nhiên, chỉ đi qua một lần trong đời, dẫu sao mình đã làm cho nó đẹp đẽ, để bồi hồi mỗi khi nhớ về. Rồi sẽ chẳng xa ngày mình trưởng thành, kết hôn và làm mẹ, chẳng sợ điều gì ngoài sợ thời gian và lòng người nông sâu khó đoán. Mà mình thì khéo léo chưa tới, bản lĩnh chưa tới, nên mình vẫn nghĩ mình nhởn nhơ như gió, lãng đãng, mơ hồ, cứ ngao du đến lúc mỏi chân. Trưởng thành cần phải có thời gian, chi bằng cứ tích lũy dần dần, rồi đâu sẽ vào đó.

Mình còn tin là có nhiều bạn cũng giống mình, phải không? Gió mà, cứ rong chơi mỏi mệt rồi khắc tự dừng chân, chỉ cần giữ trong tim những hổi ức tốt đẹp, làm đồ trang sức cho tâm hồn lặng yên, như vậy là đã có một tài sản vô hình quý giá. Con gái đẹp ở tâm hồn, nhạy cảm, hoa mĩ, là điều cần được nuôi dưỡng mới nên. 


Mình thật sự rất sợ một ngày nào đó, trái tim chai sạn, tâm hồn cặn khô, hết đi cảm xúc dạt dào, hẳn là cuộc sống không còn ý nghĩa, vẫn muốn nhìn những sự việc kề bên cuộc sống của mình, rồi lại hoài niệm về những điều đã qua, sao thấy lòng còn ấm áp. Chỉ là những thứ nho nhỏ, mà sức ảnh hưởng lại lớn lao vô hình.

Những vết cắt ngang dòng suy nghĩ...
miên man nhớ về ngày xưa đó, về mấy cô bạn thân, về cậu bạn mình đã "falling in love", về những niềm tin tươi sáng mãnh liệt đã làm nền tảng cho mình bây giờ. Thấy sao đẹp đẽ quá, những ngày tháng đó, ta đã rất hạnh phúc, cuộc đời đẹp vì những điều nhỏ nhoi...

[Trò chuyện] Được buồn cũng là một diễm phúc !


Trời trở gió, lòng người chuyển mùa, mấy hôm nay tâm trạng cứ buồn hoài hoài vậy, cũng chẳng ngoại lệ là thứ gì, ngoài chữ tình kia. Nỗi buồn của tôi thấy khác lắm với mọi người, không ủ dột, sầu não, tuyệt vọng, mà óng niềm hi vọng, vẫn thấm nỗi son trẻ riêng mình. Thấy tâm hồn mình vẫn là một bé con, khi nỗi buồn mang trên vai người ta là gánh nặng thì mình ngồi đây buồn mộng mơ, xem đó là đặc quyền riêng bất biến.

Đơn giản từ việc chia tay mối tình đầu, tôi cũng buồn nhưng có lẽ còn lại trong tôi những thứ đáng để nghĩ nhiều hơn là để buồn, khi ngày ấy đã xem người ta như cả cuộc đời, mỗi yêu thương từng chiếm trọn trái tim, riêng việc xếp lại những kỉ niệm đẹp đẽ đó thôi cũng đã đủ chiếm lĩnh thời gian của nỗi buồn rồi. Tôi thi thoảng có vài lần nghĩ đến anh ấy, rồi tự mỉm cười sao ngày ấy ngờ nghệch, nhưng xét cho cùng ai cũng phải trải qua trong đời cái dạo ngờ nghệch ấy, mà thôi...nên cứ thế, nỗi buồn tan theo làn mây





Hay là việc ở một mình, là lúc cô đơn bủa vây, tôi vẫn tự tìm niềm vui cho mình, ngày mới lớn có một hộp toàn những viên bi đủ màu sắc, là gia tài của tôi, đã biết ngồi chơi với chúng lúc cô đơn, ngắm nghía những màu sắc làm tôi thấy an toàn và thư giãn, rồi khi trưởng thành, ở một mình tôi lại chỉ thích nghe nhạc không lời, vẫn thấy đời đẹp, cô đơn đấy nhưng không lạc lõng. Thiết nghĩ, vui hay buồn, mà dẫu có buồn, không tuyệt vọng hay không đều là do bản thân mình hết cả.

Hôm nay tình cờ lướt facebook, biết được tình đầu của tôi mới về lại Việt Nam, trong lòng cũng lăn tăn sóng. Cũng mấy năm rồi, tôi và anh ấy vẫn sống ở hai phía bầu trời, đã từng nghĩ mình sẽ đi cùng một con đường, tỉnh dậy, không ngờ hai người lại rẽ sang hai hướng. Giờ anh đã có tình yêu khác, tôi cũng không tìm hiểu sâu họ có hạnh phúc không, chỉ là muốn biết cuộc sống của anh vẫn ổn, là được. Tôi nghĩ dù gì sau khi chia tay người ta vẫn tò mò về cuộc sống của nhau mà, nhất lại là phụ nữ, vẫn thường tình là thế :)


Tôi có một cô bạn, thân nhau nhưng trái ngược nhau, tôi thấy khác với tôi lắm nhưng chắc là sự khác biệt làm nên mảnh ghép vừa khít với chúng tôi. Cô ấy cũng đã qua vài mối tình, nhưng lận đận và không may, những lần đổ vỡ trong tình cảm như thế, cô ấy chỉ khóc, khóc đến chai sạn cảm xúc chính mình, giờ chắc cô ấy cũng chẳng tin vào tình yêu lần nữa. Ở cái tuổi mà chúng tôi bắt đầu kết hôn, mà cô ấy chưa mở lòng thêm với ai, cứ lặng lẽ một mình, làm gì cũng đặt chữ "tự mình" trong câu. Trông cô ấy luôn toát lên vẻ cô đơn, một bóng, đến gai lòng. Thiết nghĩ, là con gái phải nên mạnh mẽ những lúc thế này, nên để thế giới xoay chuyển dưới chân, vết thẹo trong tim rồi cũng sẽ lành, tôi mong cô đơn rồi sẽ buông tha cô ấy. Ước gì những người phụ nữ giống như tôi bớt yêu đuối và nặng lòng đi một chút, chỉ một chút xíu thôi, thế giới phụ nữ chắc chắn sẽ phủ màu hồng. Nói vậy là viển vông, nhưng sự việc gì cũng mang tính hai mặt, nỗi buồn nó vẫn cứ bám lấy nhiều lắm những người con gái nhạy cảm và "đỏng đảnh tương tư". Như vậy mới tạo nên cái gọi là thế giới chứ.




Cứ buồn đi, cứ khóc đi, xong rồi thôi nhé. Tôi cũng đã từng như thế nhưng hạnh phúc lại làm tôi thay đổi quan điểm hoàn toàn, tôi nghĩ: hãy cứ buồn một lúc rồi thôi!


Được buồn là một hạnh phúc, có trải qua buồn đau mới biết mình cần mạnh mẽ, phải vực lên từ ở chỗ nào. Tôi chỉ nói riêng về chuyện tình cảm, còn những nỗi buồn về chuyện khác hãy cứ tạm gác lại đi. Chắc cũng nên tập cho mình thói quen mỉm cười trước những chuyện không hay, nhiều lúc nhớ về thời gian đã qua, tôi chỉ nhớ đến kỉ niệm đẹp, thanh xuân chói lọi và những việc làm không hối tiếc, còn những chuyện tốn nước mắt, tôi đã xóa sạch lâu rồi. Đó cũng là cách tốt để tự trấn an mình, giữ tâm cho vững, cấm có để nỗi buồn cơ hội chi phối bản thân.

Nói vậy thôi, hôm nay chợt nhớ về tình đầu, chút ít nhưng thế là quá đủ rồi, không phải nghĩ nữa, sẽ làm việc khác là nghe nhạc, ôm riết lấy tai phone, nghe Yao Si Ting sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng. Nhớ nhé, cứ buồn đi, chỉ một chút thôi, sẽ vẫn thấy đời đẹp, vô cùng, vô cùng...

Các bạn nghe nhạc với mình ở link dưới nhé :)

http://mp3.zing.vn/bai-hat/Betrayal-Yao-Si-Ting/ZWZFI6FA.html
   -HM-


[Trò chuyện] Kết yêu thương cho nấc thang cuộc đời

Cho một trang mới của cuộc đời, những cô dâu xinh đẹp và vô cùng đáng yêu!
Chúng ta đang sống trong những thời khắc thanh xuân tươi đẹp nhất cuộc đời, thanh xuân qua đi không thể níu giữ, để đến độ chín mọng căng tràn sức sống, chúng ta- những người con gái rồi sẽ phải xây đắp cho mình một hạnh phúc ấm áp nhất, tròn đầy riêng.
 Ngày mai đó, em sẽ kết hôn, sẽ bước lên thêm một nấc thang của cuộc đời, không thể diễn tả được xúc cảm giờ đây nhưng sao lòng thấy bồn chồn và hồi hộp thế, chưa khi nào hai từ "kết hôn" lại trở nên thiêng liêng, đẹp đẽ biết nhường nào.

Lộng lẫy trong chiếc váy trắng tinh khiết, bên cạnh những phù dâu chính là những người bạn thân của mình, e ấp với đóa hoa điểm kim sa, ai cũng nói em thật hạnh phúc. Ở cái tuổi mà nhiều người bạn của mình vẫn lăn lộn ngoài kia với đời, còn em, góp nhặt từng cọng niềm tin, từng sợi yêu thương và từng mảnh hi vọng đắp xây tổ ấm của mình, thế cũng coi là hạnh phúc lớn lao,đủ yên tâm, mãn nguyện với điều đó. Đi khắp cả thế gian tìm cho được một người yêu mình đến suốt cuộc đời quả thật không dế, và càng không dễ để người ta tuột khỏi cõi bờ thương yêu.

Có được hạnh phúc ngày hôm nay, tình yêu nào có lẽ cũng chịu táp vô sóng gió. Nhớ ngày nào em còn trách tình anh mỏng manh, lo tình yêu chòng chành qua năm tháng, để hôm nay em đã đeo trên tay những lời yêu thương đắm say, em bên anh hạnh phúc suốt đời.
 Dẫu biết cuộc đời có quá nhiều đổi thay nhưng việc giữ cho mình những í niệm vững vàng về một cuộc hôn nhân hoàn mĩ sẽ giúp em làm được mọi điều. 


Có những lúc, thú thực là có những lúc em đã mệt mỏi vì sợ khó và sợ gian nan bởi nếu điểm xuất phát của người ta là con số 5,số 10 thì chúng ta xuất phát từ con số nhỏ nhất. Anh là một người trầm lắng, yêu thương chỉ thể hiện qua hành động, cứ lặng lẽ chăm sóc, quan tâm em, mỗi ngày...

Yêu thương anh cho em, cách anh cư xử với em lại ngược lại hoàn toàn so với những người khác. Và em bên anh, em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian. Anh là người trấn an tâm hồn cho em và tạo cho em một niềm tin xưa kia em chưa hề có. Cuộc đời trở nên tuyệt diệu chỉ bằng việc em nói yêu anh mỗi ngày, hỏi anh có yêu em không, mỗi ngày... và ngược lại !

Những điều ghi dấu trong lòng, những điều mà khiến người ta có đến kiếp sau có lẽ cũng vẫn nhớ đó là cảm giác mình trao cho nhau chiếc nhẫn gắn kết tình yêu, là những ánh mắt bừng hạnh phúc khi anh nhìn em trong sự chúc mừng hân hoan của mọi người, niềm vui sướng vỡ òa, long lanh từ đáy đôi mắt. Ngay từ giờ phút này, gọi anh một tiếng "Chồng" và xưng một tiếng "Vợ" sao em thấy quá đỗi thiêng liêng! 


Mối tình của chúng ta chỉ là một trong hàng triệu triệu mối tình nhưng nó cũng sáng lấp lánh theo một cách riêng không ai có, rồi mai chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng, đón xem cuộc đời dài rộng thênh thang, từ bỏ những hờn giận thiếu thời, vun đắp một tình yêu bền lâu, đẹp đẽ. Để tình yêu sang một trang mới, bỏ lại trang sau tình theo tháng năm... 



Vậy là, gặp gỡ nhau là do ý trời, gắn kết với nhau là do duyên số, còn mối tình có trải dài tháng năm là do mình quyết định, chắc chắn là vậy rồi !!!

[Trò chuyện] Cho một mối quan hệ không thể gọi tên

Mối quan hệ lơ lửng không tên, người yêu không, bạn thân không, chỉ đơn giản là lướt qua nhau, chia cho nhau những cảm xúc chợt đi, chợt đến, với tôi, cần  cần mối quan hệ song phương này !

Một người có thể nói chuyện với tôi bất cứ lúc nào, những cuộc điện thoại, , những tin online, . Vậy có ai phân bua một điều là liệu tôi có hay không có cảm tình với người ta ? Tôi đang nói trên quan điểm chỉ của riêng tôi, rằng: Cho dù như thế nào, tôi vẫn đối xử tốt với anh ấy. Tôi không quan tâm anh ấy đối với người khác ra sao, và ngược lại, còn với tôi, cho đi bao nhiêu ít nhiều tôi cũng nhận lại được vài điều không tầm thường.


Hơn một lần tôi chủ động nói với anh rằng anh là người tốt, và trong thâm tâm tôi luôn tin như vậy, bởi lòng tin quan trọng lắm mà. Tôi cũng không ngần ngại thừa nhận rằng có khoảng thời gian tôi có tình cảm với anh, vì ở anh có những điều đặc biệt. Tình đến dễ dàng mà tình cũng dễ bay như thể sương chỉ trực tan đi vậy, chúng tôi vẫn liên lạc với nhau bằng những câu chuyện không chủ đích. Để một ngày nhận ra phải cách xa người ấy cả một khoảng cách nhân đôi, mới biết dòng chảy trong tim nó cũng nóng bừng, lóe lên những cảm tình đa màu sắc.

22:50/22-09  the pilot: em ơi
22:50/22-09  HM :dạ
22:50/22-09  the pilot: a sắp về (**) làm, a cũng ko ở HN nữa
22:50/22-09  HM : thật hả a
22:50/22-09  the pilot: thật
22:50/22-09  HM : hình như tin này mình thấy buồn buồn sao ấy
22:51/22-09  the pilot: sao e lại thấy buồn
22:51/22-09  HM : bộc phát nghĩ nthe e nói thôi, còn chưa qtam tsao.hì
                   a bảo làm ở GL cơ mà
22:52/22-09  the pilot : hiện tại phải mất 1 2 năm làm ở dưới hiện trường,thì mới được về ban quản lý
22:53/22-09  HM: thế ạ
22:53/22-09  the pilot: e về HN thì gọi a lên chơi với e,hoặc e về (**) a dẫn e đi chơi
22:53/22-09  HM: chưa j đã lo chn đi chơi rùi a cứ lo làm vc tốt đi, phải lo sự nghiệp trc
22:54/22-09  the pilot :rồi cái gi e cũng giải quyết, đúng hôk
22:54/22-09  HM : kakaka ,nghe như kiểu trẻ con mặc cả í nhờ
22:55/22-09  the pilot: :)) cách nói chuyện ấy của a chắc khiến e rất vui
22:56/22-09  HM : thú thật là e hứng thú vs kiểu nc đấy
bùn cười mà ko bị nhàm đó :D
22:56/22-09  the pilot : hiiii

Đó là cái tin báo "khoảng cách nhân đôi" của tôi và anh, chắc sẽ chẳng có chuyện gì trở thành to tát nếu tôi bớt nhạy cảm đi một chút, có lẽ vậy :)
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại tâm hồn nhạy cảm như tôi cũng có cái hay vì lúc này đây, còn có chuyện để nói, để kể, và có hoài niệm níu giữ. Tôi vẫn giàu có hơn nhiều người vì mang trong mình những cái mà có thể người ta quên, còn tôi, thì không. Chuyện của tôi và anh cũng vậy, không phải là tôi không thể quên anh mà là tôi không muốn quên anh, dẫu có thế nào.


Mỗi người có một điều đặc biệt riêng, và giờ thì nhận ra, cuộc sống ai cũng có một con đường, mỗi người đi con đường riêng của mình. Chỉ nhìn nhau, giơ tay ra chạm lấy, chứ vì mình mà làm người ta thay đổi lộ trình, là điều không thể.

Những lần sau và sau nữa có nói chuyện với anh tôi chắc cũng vấn phá lên cười, anh hài lắm mà :D Chúng ta chỉ dừng ở cấp độ 2 báo động là quý mến nhau, còn cỗ máy nhân duyên thật tiếc lại không có cấp độ 3, anh nhỉ !
Chỉ trách vốn duyên sao mỏng manh :)

Gửi đến anh với vô vàn thân thương...
- HM -


[Món ăn ngon] Tôm chiên tỏi và canh tôm bông cải

Để ăn con tôm có độ giòn dai, bạn có thể không bóc vỏ, chiên tỏi cho thơm và dùng chung với cà, hành. Nhưng khi nấu canh thì cần bóc vỏ để ướp thấm gia vị cho canh ngọt.

Tôm chiên tỏi


Nguyên liệu: tôm sú to 250g, hành tím 3 củ, tỏi 3 củ, trứng muối 1 quả. Gia vị: dầu, hạt nêm, muối tiêu chanh.

Cách làm: Tôm chọn vỏ càng mỏng càng ngon, bỏ chỉ lưng, chiên giòn vừa chín, để ráo dầu. Trứng muối luộc lấy lòng đỏ, tán nhỏ. Hành, tỏi băm nhỏ. Phi dầu, xào hành tỏi vừa thơm, cho lòng đỏ trứng muối vào trộn đều, cho tiếp tôm vào xóc đều, nhanh tay. Nêm muối, hạt nêm vừa ăn. Ăn kèm với hành tây, cà bi trộn dầu giấm, muối tiêu chanh.


Canh tôm bông cải


Nguyên liệu: nước dùng 1,2 lít, tôm sú 300g, bông cải xanh 200g, bông cải trắng 200g, càrốt 60g. Gia vị: hạt nêm, tiêu, dầu ăn, tỏi băm.

Cách làm: Bông cải cắt miếng vừa ăn. Cà rốt tỉa hoa cắt dày 3mm. Tôm lột vỏ, ướp hạt nêm, tiêu. Đun sôi nước dùng cho càrốt, bông cải vào nấu.Nêm 1/2 muỗng muối, 1 muỗng hạt nêm. Phi dầu với tỏi băm, cho tôm vào xào vừa chín. Cho vào nồi nấu chung bông cải để các nguyên liệu chín đều, tắt lửa, nêm tiêu, hành ngò.